PyVia

Túy sinh mộng tử

Ô hắc : Đệ tam quyển – Chương 4

Ô Hắc

Ma Hoàng chi trói buộc

Tác giả: Hắc Sắc Cấm Dược

 

Đệ tam quyển.

Đệ tứ chương.

 

“Vong Dạ, ngươi muốn làm gì một đứa trẻ đang trọng thương !?” Thấy đối phương yên lặng không nói, hàn quang trong hai mắt Ngạo Triết Thiên càng thêm lạnh lẽo, cũng không ngừng trách móc. Không đứng nhìn Vong Dạ nữa, Ngạo Triết Thiên vội vàng ngồi xuống kiểm tra thương thế của đứa con, khi thấy miệng vết thương nơi cánh tay bị đứt của Ngạo Tật tiếp tục chảy máu cùng với vết rách trên đầu, hắn tức giận đến nỗi khuôn mặt cũng trở nên xám ngắt.

Hắn mới chỉ đi ra ngoài có một lúc, trở về thì con trai hắn đã thành như vậy rồi…

Ôm Ngạo Tật đang run rẩy vào lòng, Ngạo Triết Thiên nghĩ có điểm thấy sợ…

Nếu như hắn trở về chậm một chút, thì liệu rằng thân nhân duy nhất của hắn, còn có thể trông thấy được nữa hay không ?

Hắn thế nào cũng không thể quên được tình cảnh khi mới bước vào cửa, Vong Dạ huyết sắc song nhãn tràn ngập sát ý, nhãn thần khiến cho kẻ khác phải phát rợn, mà ánh mắt ấy lại đặt lên chính con mình, đối phương rõ ràng biết đứa nhỏ kia đối với mình quan trọng biết nhường nào.

Đột nhiên, trong lòng Ngạo Triết Thiên bắt đầu nảy lên một ý nghĩ.

Một ý nghĩ mà ngay cả hắn cũng cảm thấy lạnh lẽo hốt hoảng.

Vậy nên, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn Vong Dạ, lạnh nhạt hỏi một câu, thanh âm không chút cảm xúc: “Ngươi không có gì để giải thích ?”

Vong Dạ nhìn Ngạo Triết Thiên, cứ vậy mà nhìn chăm chăm, nhưng một câu cũng không nói. Không xin lỗi, không giải thích, thậm chí trên mặt cũng không hề có một chút áy náy.

Hắn cứ vậy đứng yên, một cái động nhẹ cũng không có.

Vong Dạ yên lặng như vậy lại khiến Ngạo Triết Thiên cảm thấy có một vài thứ đang chậm rãi biến chất.

“Ngươi vừa nãy đến gần hắn… Là muốn giết hắn ?” Ngay cả Ngạo Triết Thiên cũng không thể biết được tâm tình mình là thế nào khi nói ra nhưng lời này.

“…” Một chút ưu tư thoáng hiện lên trong đôi mắt Vong Dạ, đôi môi tái nhợt mấp máy như muốn nói điều gì, thế nhưng, cuối cùng, một chữ cũng không nói ra.

Hắn thậm chí còn nhắm mắt lại, không khí xung quanh hắn thoạt nhìn có cảm giác áp lực dị thường.

Hắn có thể nói cái gì ? Nói hắn khi nãy đến gần vì muốn giúp kiểm tra lại vết thương sao ? Bởi vì hắn cũng biết đứa nhỏ này đối với Ngạo Triết Thiên là rất quan trọng, hắn không thể vì bản thân nhất thời nóng giận mà quên đi thương thế của cả hai người lúc đó.

Thế nhưng, người này lại nghĩ hắn như thế nào ?

Lại có thể không tin tưởng hắn sao ?

Bỗng nhiên, hắn cái gì cũng không muốn giải thích…

Vong Dạ yên lặng không nói câu nào càng khiến Ngạo Triết Thiên cảm thấy thâm tâm lạnh lẽo, người kia vì sao cái gì cũng không nói ? Nếu như đối phương giải thích, hắn chắc chắn sẽ tin tưởng, đối phương vì sao lại không nói rằng sự tình thực tế không phải như trong tưởng tượng của hắn, nói rằng mọi việc chỉ là ngoài ý muốn…

Hay là… Sự tình đúng là như những gì hắn đã thấy… Đối phương thực sự muốn giết con trai mình sao ?

Nguyên lai, tình yêu của hắn giành cho mình là như vậy ?

Nhận thức được điều này thật khiến cho thâm tâm Ngạo Triết Thiên thêm lạnh giá.

“Ta thật thất vọng về ngươi…” Lạnh nhạt nói một câu, Ngạo Triết Thiên không hề nhìn Vong Dạ, chuyển qua ôm lấy con trai đặt lại lên giường, im lặng không nói câu nào nữa mà băng bó vết thương cho hắn.

Vong Dạ trong nháy mắt thiếu chút nữa đứng còn không vững, nếu như quan sát kỹ, còn phát hiện tay hắn đang run nhẹ.

“Ba ba… Các ngươi đừng cãi nhau… Tất cả đều tại Ngạo Tật không tốt…  Nếu như Ngạo Tật khi nãy chết đi… Sẽ không phát sinh chuyện này… Ta nếu như chết đi thì tốt rồi…” Thiếu niên song nhãn rưng rưng.

“Nói bậy bạ gì đó !” Ngạo Triết Thiên gầm lên, huống hồ, bọn họ căn bản không có cãi nhau, chỉ có hắn đơn phương chất vấn mà thôi, người kia cái gì cũng không hề nói.

Bất quá, tất cả đều không còn quan trọng nữa…

Trong lòng Ngạo Triết Thiên âm thầm hạ một quyết định.

Sau khi xử lý vết thương của Ngạo Tật rồi kiếm chút đồ ăn, Ngạo Triết Thiên liền đứng lên bước ra phía cửa. Lúc đi qua Vong Dạ thì hơi ngoảnh lại nhìn hắn một cái : “Ngươi theo ta qua đây.” Không đợi Vong Dạ phản ứng lại liền đi ra ngoài trước.

Vong Dạ ngây người mất một lúc, sau cũng theo đi ra ngoài.

Ánh tráng bạc nghiêng mình rải trên hành lang gỗ dài, hai nam nhân lặng yên đi ra. Ngọn gió đêm mang theo chút thê lương khẽ phiêu động vạt áo của hai người, cành cây ngọn cỏ bên cạnh cũng vì vậy mà vang lên những tiếng xào xạc khô khốc. Hồng phát nam nhân đi phía sau vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào hắc sắc nam nhân trước mắt, song nhãn huyết sắc tràn đầy một thứ tình quyến luyến sâu sắc không thể kể hết.

Nhưng thực tế, trong thâm tâm hắn đang rất hỗn loạn…

Bởi vì thái độ lạnh lùng dị thường của nam nhân khiến hắn hoảng hốt mà nôn nóng.

Theo nam nhân đi vào một gian phòng khác, nhìn nam nhân lặng yên thắp sáng ngọn nến, thân ảnh kia trước sau vẫn một mực đưa lưng về phía hắn, làm hắn cảm giác chính mình đang dần đánh mất thứ gì đó…

Nam nhân phía trước đã từng nói với hắn…

『Ta thật thất vọng về ngươi…』

Hắn cảm thấy bầu trời trước mắt dường như cũng sụp đổ…

Không thể như vậy…

Mọi việc không thể cứ tiếp diễn như vậy…

Hắn đã không còn nhiều thời gian. Thế nào lại lãng phí thời gian quý giá cho loại chiến tranh lạnh buồn cười này, đối với hắn mà nói đây là thứ quá xa xỉ đến không thể chấp nhận được. Vậy nên, Vong Dạ vội vàng bước lên trước muốn mở miệng giải thích điều gì đó, liều mạng cố sức cứu vãn thứ gì đó, thế nhưng hắn vừa nắm lấy tay của Ngạo Triết Thiên, thì đối phương đã giật ra.

Ánh mắt lạnh lùng của đối phương khiến cho mọi lời muốn nói đều bị nghẹn lại, dù cố gắng thế nào cũng không thể mở miệng nổi.

“Ta nợ ngươi rất nhiều… Ta biết.” Ngạo Triết Thiên từng bước lùi về phía sau, lẳng lặng nhìn Vong Dạ. Ánh nến heo hắt ánh lên song nhãn đen tựa bóng đêm mà thâm thúy dị thường, mấy sợi tóc dài hơn một chút so với lúc đầu nhu thuận phủ lên trán, khuôn mặt anh tuấn mà lạnh lùng thoạt nhìn lại có chút ôn nhu vô cùng, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

“Ta không có thứ gì có thể hoàn trả lại cho ngươi, có thì cũng chỉ là thân thể nam nhân này mà thôi.” Trong căn phòng vắng lặng, giọng nói từ tính đặc biệt của nam nhân làm cho yết hầu bất giác trở nên ngứa ngáy. Hắn hơi cúi đầu, ngón tay thon dài mà sạch gọn chậm rãi dời xuống nút kết ở trước ngực áo mình, lớp y phục màu đen dần trút xuống để lộ ra một thước da màu mật ong phiêu lượng.

So với khuôn mặt bình tĩnh kia, đầu ngón tay hắn ngược lại có chút run run.

Theo lớp y phục được cởi xuống, khí tức đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái cùng với mùi thơm ngát sau khi tắm rửa theo khuôn ngực trần như có như không nhẹ lan tỏa ra, khiến cho Vong Dạ đứng một bên nhất thời yết hầu căng lên, song đồng hồng sắc dần trở nên ngu muội.

Ngay cả trí óc cũng bởi những liên tưởng về cảnh tượng tiếp theo mà bắt đầu phát nhiệt…

Thế nhưng câu nói tiếp theo của Ngạo Triết Thiên, lại như một gáo nước lạnh dội thẳng vào hắn, khiến hắn hết thảy từ trong ra ngoài đều cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

“Nếu như ngươi cần, vậy thì ta cho ngươi, từ nay hai ta không ai nợ ai.” Song nhãn hắc sắc không hề chùn bước trước song nhãn hồng sắc kia, lại còn có chút khí thế bức người.

Hắn không muốn dùng loại phương pháp này để hoàn trả lại Vong Dạ, thế nhưng hắn cũng chỉ có thân thể này…

Kỳ thực mục đích cuối cùng của Ngạo Triết Thiên, là muốn Vong Dạ ly khai khỏi mình.

Bởi vì hắn phát hiện mình đã dần không thể khống chế được bản thân mà lưu tâm đến nam nhân này. Lưu tâm đến tất cả mọi việc hắn làm, cho dù là việc rất nhỏ. Bởi vì khi nãy hắn ở bên ngoài, điều làm hắn vướng bận nhất không phải là thương thế của con trai, mà là sắc mặt tái nhợt của Vong Dạ. Nghĩ đến hắn có thể nói dối mình về thương thế thật, nghĩ đến hắn thế nào lại ghét con trai mình, nghĩ đến về sau phải làm thế nào để an thỏa được hai người kia cho tốt.

Ngay cả đồ ăn, thứ hắn muốn tìm đầu tiên là thịt chứ không phải là thức ăn chay, đơn giản vì Vong Dạ thích ăn thịt.

Người kia mỗi lần đều có thể ăn rất nhiều, thế nhưng cái bụng một điểm cũng không có chút no nào.

Mà Ngạo Tật, thích nhất chính là đồ ăn chay…

Nhưng lúc này đây, nam nhân khiến hắn hết mực lưu tâm đang đứng trước mặt hắn, vì những lời nói của mình mà giống như một con rối thất thần, song nhãn trống rỗng không có tiêu cự.

Nói không đau lòng là nói dối.

“Ngươi nói… Ngươi muốn ly khai ta ?” Hồi lâu sau, Vong Dạ dường như cuối cùng cũng tìm được hồn về mà đưa mắt nhìn hắn, thanh âm khô khốc mà khàn khàn, mơ hồ còn có chút xao động.

“… Phải.” Thoáng có chút do dự, Ngạo Triết Thiên khẳng định lại đáp án.

Trong nháy mắt, nam nhân tựa như vừa nghe thấy lời tuyên án tử hình, sắc mặt trở nên xám ngắt.

Ngạo Triết Thiên có chút không đành lòng mà chuyển tầm mắt qua chỗ khác.

Đợi lúc lâu, nam nhân vẫn không có bất cứ hồi đáp gì. Ngạo Triết Thiên khẽ thở dài, nhàn nhạt nói : “Nếu như ngươi không muốn, thì…”

Hắn lặng yên mặc lại y phục, xoay người muốn đi ra ngoài. Thế nhưng đúng lúc đi qua Vong Dạ lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, thô bạo ném ngược lại lên chiếc giường lớn màu trắng ở bên cạnh.

Một trận trời đất cuồng loạn, hắn đã ngã ở trên giường.

Giường lớn mềm mại khiến hắn nhất thời không tìm được điểm tựa, chật vật muốn đứng lên, nhưng một thân hồng ảnh mông lung lại áp chế thân thể hắn xuống, những sợi tóc hồng sắc vờn bay giữa không trung, chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng một thứ, song nhãn huyết sắc kia dường như là thuộc về dã thú.

Ánh mắt khiến cho kẻ khác không khỏi lạnh sống lưng, đồng thời còn nảy sinh một loại ảo giác như bị cắn xé.

“Ai cho phép ngươi đi ?” Ma âm u ám, từng câu từng chữ phảng phất như từ nơi sâu nhất dưới địa ngục truyền lên, theo đôi môi ưu mỹ của Vong Dạ mà bật ra, khóe miệng hắn còn câu lên một mạt tiếu ý âm lãnh, ngón tay thon dài mà tuyệt hảo nâng nhẹ cằm Ngạo Triết Thiên lên.

Hai người gần nhau quá mức, gần đến có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của đối phương.

“…” Ngạo Triết Thiên theo bản năng muốn lùi về phía sau, Vong Dạ lúc này khiến hắn cảm thấy vừa xa lạ vừa sợ hãi. Ngay cả khí tức quen thuộc, cũng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.

“Ta không muốn đem hai chân ngươi chặt đứt… Vậy nên, ngươi tốt nhất không nên có chủ ý kia.” Ngón tay Vong Dạ theo cằm hắn trượt xuống, thong thả mà tỉ mỉ mơn trớn cái cổ màu mật ong, đi xuống xương quai xanh có chút run run, móng tay nhẹ nhàng kéo vạt áo màu đen xuống.

“… Vong Dạ ?” Ngạo Triết Thiên hơi nhíu mày lại, mịt mù nhìn hắn.

Hắn… Sao lại biến thành như vậy ?

Không đáp lại hắn, Vong Dạ chỉ cười lạnh một tiếng, ngón giữa khẽ vẽ lên một vòng, lực đạo mang theo chút nội kình trong nháy mắt khiến cho hắc sắc y phục của hắn biến thành một màn hắc vũ, thân thể màu mật ong phiêu lượng nhất thời lộ ra dưới ánh mắt tà ác của nam nhân.

“Lúc này đây, sẽ không để ngươi chạy thoát nữa.” Đè thân thể đang cật lực giãy dụa của nam nhân xuống, Vong Dạ thỏa mãn áp chế lấy thắt lưng săn chắc mà mảnh khảnh của nam nhân, kéo ngược mái tóc màu đen của hắn ra phía sau mà hung hăng hôn lấy.

“Ô…”

27 responses to “Ô hắc : Đệ tam quyển – Chương 4

  1. monshim 27.08.2011 lúc 7:34 chiều

    em biết ngay mà. Haha, trời đúng là không phụ lòng người. Tốt như Dạ ca thì phải có phần thưởng chớ. Chương sau may mắn nha Thiên thúc. Tự nhiên đọc tới chương này con thấy thúc đáng iu quá chời lun. hị hị, iu thúc quá.^^
    *ôm hun thắm thiết*, * chấm chấm nước miếng*, chương này hấp dẫn quá. Cái này là Thiên thúc cố ý câu dẫn Dạ ca, anh í hổng có lỗi j hết nha. * tung bông*, đợi mãi, cuối cùng cũng được thưởng thức ngày xuân của anh Dạ. Hị hị.
    Đúng là cầu được ước thấy. Mới mong có chương mới là có liền. *hun Chị yvia, Pyo* hè hè, mong chương sau chết mất. hị hị.

  2. Mạn Châu Sa Hoa 27.08.2011 lúc 9:25 chiều

    Haizz….. Ghét cái thằng Tật quá, vừa đọc Ô hắc lại vì Tật mà đạp trúng con mèo… Đêm nay nó sẽ ly khai ta, hức…
    Mình thì phi thường yêu thích Dạ, rất ư dễ thương. Nhưng cũng rất rất là yêu Hủy Tạp… Ôi lại còn cả Hàn Hàn nữa…
    Chương sau nhất định Thiên sẽ bị Dạ làm thịt (thằng Tật còn xen vào ta chọi dép >”<)
    Nhưng thực muốn một ngày thấy Hàn cường bạo Thiên (*vọng tưởng:D*)
    Cảm ơn các nàng đã edit, Pyo, Yvia, ta yêu các nàng……

  3. pyvia 28.08.2011 lúc 5:41 chiều

    Còn ta hiện tại thì hận ko thể 1 dao sọc chết Vong Dạ đây ! [ Thở hồng hộc ]
    @ Yvia: Chương sau có cảnh trẻ con ko nên xem, thống nhất là mọi từ ngữ nhạy cảm để ***, còn cảnh nhạy cảm thì để picture censored nhé =))
    Hô hô hô, cảm giác làm người xấu thật đã :”>

  4. ishucatopa 28.08.2011 lúc 7:08 chiều

    lại thêm 1 màn H điên cuồng nữa, chuẩn bị khăn giấy trước cho chắc ăn. Tội nghiệp anh Thiên này ghê chưa đươc 1, 2 tuần lại bị đem ra mần thịt rồi!!! số khổ

  5. monshim 29.08.2011 lúc 1:15 chiều

    e háo hức lắm rồi đây. đợi màn này lâu lắm rùi eh. hị hị.
    mà sao pyo tỉ lại tức Dạ ca, sao lại lấy dao rạch anh í. bộ anh í quá đáng j hả. 0.0

    • pyvia 29.08.2011 lúc 1:29 chiều

      Háo hức àh ?
      Không nói thì thôi, nói rồi quyết định om chương sau lâu lâu 1 chút cho nhừ :”>
      Còn cái vụ kia, từ từ rồi bạn cũng hiểu cảm giác của mình [ Cười ]
      [Cúi chào, đi ra ]

  6. Miwa-chan 29.08.2011 lúc 2:31 chiều

    *níu áo*
    ta mún coi ah~ chờ tới khúc Tật ra đi ta mới an tâm, tới khi nào anh Thiên mới dc sống hạnh phúc, vô tư vô lo đây*thở dài*

    p/s: ta nghi cảnh H tiép theo chả ngọt ngào j*aiz*

  7. kibinhspace 29.08.2011 lúc 8:59 chiều

    CHAC SAU NA`Y TA KO GHE’ NA`NG THUONG` XUYE^N DC ROI`. CHAC DE^N’ TE^T’ ROI` TA GHE’ LUN.TA BA^N BIU DU~ WA’

  8. kibinhspace 30.08.2011 lúc 10:10 chiều

    Năm nay ta thi đại học mừ. Ta bận kinh khủng. Mà lòng ta thì vẫn ko kiềm đc.

  9. kibinhspace 31.08.2011 lúc 8:46 chiều

    Na`ng thi` pro roj`, ta thi` hie^n h hoc ha`nh tha^y’ minh` cha~ ra la`m sao ca~.

    • pyvia 01.09.2011 lúc 12:15 chiều

      Nói thật là mình cũng chẳng giỏi giang gì đâu, là ăn may thôi.
      Nhưng mà dù sao cũng cố lên nhé, như bọn mình vẫn hay nói với nhau :”Mình sẽ luôn ở đằng sau cổ vũ cho bạn.” 😀

  10. heo_con 01.09.2011 lúc 1:59 chiều

    Ai~ Dạ ca thật đáng yêu~ sao cảm jác như đây là anh nó cường bạo thiên thúc nhỉ? Chắc tại mình nhiễm sm nhìu quá hắc hắc hắc

  11. kibinhspace 01.09.2011 lúc 5:32 chiều

    Ta phi thường mún coi típ.Rãnh đc có vài ngày cứ lên đây hoài mà chẳng thấy chap mới.Nóng ruột quá đi à….

    • pyvia 01.09.2011 lúc 7:42 chiều

      Theo lịch là tối nay bọn mình sẽ update, cơ mà ngó lịch thì mai là 2.9 nên quyết định tối nay im ỉm [ Xoa tay cười hề hề ]
      Lời khuyên từ “đạo sĩ rởm” PyO [ đẩy kính ]
      – Chuẩn bị thật nhiều khăn giấy.
      – Đt luôn trong tình trạng sẵn sàng gọi 115.
      – Nếu dưới 16t, hãy nhanh tay đi làm cmt giả.
      Bởi vì ngày mai 2 nhân vật chính đc mong chờ của chúng ta sẽ cù cưa nấu xôi thịt xuyên suốt 2 chương :”>

  12. kibinhspace 02.09.2011 lúc 6:48 chiều

    Trời ơi gần 7h tối 2 tháng 9 mà ta có thấy khỉ khô gì đâu.Các nàng tính diếm lun à………..

  13. Stranger 14.09.2011 lúc 4:52 chiều

    Com giờ chứ đợi mấy chương sau dễ ta lại quay mũi giáo giết anh Dạ quá. Ta thích anh Dạ, anh ấy cũng yêu điên cuồng nhưng luôn để ý đến cảm xúc của bạn Thiên, quan tâm lo lắng cho bạn ấy mặc kệ thương tích của bản thân. Ta thích ngược công nhưng là ngược những thằng công đáng chết không hiểu rõ tình cảm của mình mà đi lung tung, hành xử bừa bãi. Ngược công của Hắc Sắc ta luôn không thích, dù cho các anh công có tàn tệ với thụ thế nào thì vẫn luôn chung tình duy nhất, mà công chung tình thì ngược thế quái nào đc. Xót lắm >”<

    Ôi anh Dạ, giết chết thằng con đê tiện dại trai kia đi

  14. kunsdtret 08.05.2013 lúc 2:38 chiều

    noi” that, nhin thay pe thu bi nguoc cung hoi thuong.Co muk khong de` pe” y thi con lau moi” an duoc. that la` mun dap chet thang con cua pe. uk che.
    cuoi cung pan MInh vuong cung fan kich. ho ho. ung ho >.<

  15. rivrer0391 04.09.2014 lúc 8:33 chiều

    Cái số của anh Thiên đen không sao tả đc, vơ và con toàn là một lũ vô tình vô nghĩa. Thật sự không biết trước kia anh ý đối vs 2 ng thế nào chứ theo như trong suy nghĩ của anh ý thì mình thấy 2 ng đó thuộc loại được nuông chiều quá rồi, không biết bản thân có phúc đến nhường nào. Ích kỉ, nhỏ nhen……ta xem mà muốn quăng dép vào mặt 2 ng đó ~>”<~.
    Cám ơn bạn đã dịch truyện, hik hik, ta thật không thích thể loại ngược quằn quại kiểu này, nhưng mờ lỡ đọc mất rồi…..huhu

Gửi phản hồi cho pyvia Hủy trả lời